KHI TÔI CHẾT HÃY CHÔN TÔI VỚI CÂY ĐÀN

Thanh Thảo bắt đầu bài thơ bằng chính di nguyện của Lor-ca “Khi tôi bị tiêu diệt hãy chôn tôi với cây đàn”. Đây là 1 trong những di nguyện vừa linh nghiệm vừa cao thượng


*
Trang Dimple

Thanh Thảo thuộc cố gắng hệ nhà thơ cứng cáp từ cuộc phòng chiến chống mỹ cứu nước tuy vậy đã tạo ra giọng điệu riêng ngay lập tức từ khi trình làng thi phẩm thứ nhất “Dấu chân qua trảng cỏ” rồi mang lại “Những tín đồ đi tới biển”, tiếp đến là “Khối vuông ru-bích”. Ông luôn tìm tòi xét nghiệm phá, sáng chế tìm cách biểu đạt mới qua vẻ ngoài câu thơ tự do, đem lại một mĩ cảm tân tiến cho thơ bằng thi ảnh và ngôn từ mới mẻ. Đàn ghita của Lorca là bài xích thơ tiêu biểu vượt trội cho kiểu tư duy sáng tạo ấy.

Bạn đang xem: Khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn

Thanh Thảo bắt đầu bài thơ bởi chính di nguyện của Lor-ca “Khi tôi bị tiêu diệt hãy chôn tôi với cây đàn”. Đây là 1 trong những di nguyện vừa thiêng liêng vừa cao thượng. Anh không thích suốt đời là loại bóng ngăn cản sự trở nên tân tiến của những kỹ năng trẻ của non sông mình. Đây đó là cái tâm của bạn nghệ sĩ bự suốt đời mất mát cho thẩm mỹ và nghệ thuật và chiến đấu chống phát xít bạo tàn. Về một ý nghĩa sâu sắc khác Đàn ghita vẫn gắn cùng với giây phút sau cuối của cuộc đời Lor-ca. cái chết của tín đồ nghệ sĩ ấy và phần lớn phẩm chất khả năng của anh đã phát hiện hồn thơ Thanh Thảo làm nên thi phẩm tuyệt bút này.

Bài thơ có lối biểu đạt không viết hoa đầu dòng tạo cho một sự tức khắc mạch như một cái chảy của cảm hứng không bao gồm điểm dừng. Sự tài giỏi của Thanh Thảo còn hỗ trợ ta địa chỉ bài thơ như một phiên bản đàn vang dội với âm thanh “li-la” mênh mang, dìu dặt vút cao chắp cánh đưa tín đồ nghệ sĩ cất cánh vút lên trên tất cả bạo tàn và chết chóc.

những tiếng đàn bọt nướcTây Ban Nha áo choàng đỏ gắtli-la, li-la, li-lađi long dong về miền đơn độcvới vầng trăng chuếnh choángtrên yên ngựa mỏi mòn

Những câu thơ mở đầu giàu mức độ gợi đem đến một trường can dự về một quốc gia đẹp tươi với tiếng ghi ta làm mê say lòng người, phần nhiều vũ phái nữ Digan cùng với làn da rám nắng cùng vũ khúc Flamenco cháy bỏng, đều trận đấu trườn rực lửa và danh dự của bạn kiếm sĩ và không thể thiếu những miền thảo nguyên bao la xanh trơn nắng. Giữa nắng cùng gió, giữa bát ngát thiên địa, Lorca hiện hữu ngời sáng sủa trong thơ. Sự biến hóa cảm giác tự thính giác lịch sự thị giác tạo cho « tiếng lũ bọt nước » đầy phát triển thành ảo, lúc tròn to, lúc phập phồng thổn thức, khi tan vỡ ra tức tưởi như một « thiên bạc mệnh » gồm tính đoán trước về đông đảo chông gai, rắc rối mà số phận người nghệ sỹ sẽ phải chào đón ở phía trước. Và màu «áo choàng đỏ gắt» tiếp theo sau sau tiếng bọn bọt nước ấy đó là những trận đấu trườn sinh tử. Tuy vậy đấu trường trườn tót ngay trong sự chuyển gam của Thanh Thảo đang trở thành một đấu trường bao gồm trị khổng lồ, ngột ngạt, căng thẳng, đẫm ngày tiết của Tây Ban Nha thời đó. Color áo của kiếm sĩ « đỏ gắt » lên tuyệt nền chủ yếu trị độc tài thân phân phát xít vẫn thiêu đốt tự do dân nhà và kiềm hãm sự cách tân và phát triển của một nền thẩm mỹ và nghệ thuật đang già cỗi. Đây là một trận chiến lớn giữa một bên là thèm khát dân chủ của quần chúng nói chung, của Lor-ca thích hợp với nền thiết yếu trị độc tài. Xét trong nghành nghệ thuật, đó là cuộc xung tự dưng giữa khát vọng cải tiến của đơn vị thơ cùng với nền thẩm mỹ và nghệ thuật già nua. Xét làm việc phương diện nào thì Lorca cũng là một chiến sĩ đơn côi đáng thương.Giữa lúc trận đấu đang căng thẳng mệt mỏi thì tự dưng vang lên âm nhạc du dương, bổng trầm của tiếng đàn: li-la, li-la, li-la một thanh âm trong trẻo, văn minh quyện hòa mùi thơm hoa Lila dìu dịu, rộng phủ với mọi cánh hoa color tím nồng dịu đầy sức sống giữa cảnh quan bạo tàn và bị tiêu diệt chóc. Đấu trường tàn khốc nhường chỗ cho sự thăng hoa của nghệ thuật. Ai nói nghệ thuật không tồn tại sức mạnh. Ko ! Nghệ thuật đó là sức bạo dạn vô địch có thể hóa giải gần như hận thù. Và nam giới nghệ sỹ của chúng ta đang niềm vui trong phiên bản hòa tấu Ghita đầy lãng mạn. Người đọc như đã dõi đôi mắt theo từng bước đi lãng tử của fan nghệ sỹ trên hành trình «lang thang về miền đối kháng độc» với «vầng trăng – yên ngựa». Đây là một hệ thống thi ảnh thường bắt gặp trong thơ Lorca, đàn ông kị sỹ 1 mình trên lưng «con con ngữa đen/ vầng trăng đỏ » với những phiên bản đàn ghita phiêu bồng thuộc giấc mơ tranh đấu. Vào thơ Thanh Thảo, Lorca tồn tại với dáng điệu «chuếnh choáng». Đây là một hình hình ảnh mang cái hồn say của fan nghệ sỹ, chưa phải cái say trung bình thường của những cốc rượu nho đỏ cơ mà là say trong tranh đấu, say trong trí tuệ sáng tạo nghệ thuật. Nếu như như đấng mày râu Đôn-ki-hô-tê vào trang văn của Xec-van-tec mải miết với niềm mơ ước hiệp sĩ thì Lorca mãi « mòn mỏi » trong hành trình chống lại tộc ác của bầy Phờ-răng-cô. Nhưng đáng yêu quý thay, trong hành trình khát vọng ấy, Lorca là một nghệ sĩ đơn độc trong sáng chế nghệ thuật với cô độc vào chiến đấu. Tuy vậy không vì vậy « con họa mày của xứ Granada lại chấm dứt hót ». Cánh mày râu vẫn « mạnh mẽ như trăm ngàn sư tử/ bền vững như đá hoa » (Thơ Lorca)

Càng chiến đấu, Lorca càng say mê, càng “hát nghêu ngao». Tuy thế phũ phàng chũm « con đường chỉ tay đang đứt », số phận đã khiến chàng người nghệ sỹ du ca của chúng ta phải dở dang hành trình dài khát vọng. Phạt súng của bầy phát xít đang đánh hạ Lorca đáng thương. Thanh Thảo thốt lên sững sờ «bỗng ghê hoàng ». Như không tin tưởng vào mắt mình nữa. Cả dân tộc Tây Ban Nha bàng hoàng, cả nhân loại nín lặng, bản giao hưởng chùng xuống rồi lại vút cao lên theo « tiết anh xịt như lửa đạn cầu vồng ». Thanh Thảo chế tác dựng chết choc đầy bi phẫn của người anh hùng một bí quyết tức tưởi bằng thủ pháp nghệ thuật đối lập. Đối lập giữa niềm tin, tình yêu cùng lạc quan, khát khao « hát nghêu ngao » với sự thật phũ phàng « áo choàng bê tha đỏ ». Đó là màu ngày tiết của Lorca có tác dụng tấm áo choàng đỏ gắt càng thêm «bê trệt đỏ». Đối với Lorca, anh luôn dự cảm về tử vong nhưng anh cũng chẳng thể ngờ rằng tử vong lại cho với mình nhanh đến thế. Anh đã từng thốt lên «Tôi không muốn nhìn thấy tiết ! ». Tuy vậy máu vẫn đổ. Fan kiếm sĩ muốn một chiếc chết vinh quang giữa đấu trường cùng với đôi tìm sắc cơ mà lại bị quân thù hành hình một phương pháp lén lút bất minh. Nhưng Lorca đồng ý như bạn cách mạng đã gật đầu đồng ý «Dấn thân vô là cần chịu tội nhân đày/ Gươm kề cổ súng kề tai/ Là thân sinh sống chỉ coi còn một nửa». Và vị chấp nhận, người nhân vật đã ung dung, bình tĩnh ra thân pháp ngôi trường «chàng đi như người mộng du». Mộng du là tinh thần của trung khu hồn đang rời thân xác nhưng không có nghĩa là mất tích khỏi thể xác. Trung tâm hồn và niềm tin của Lorca vẫn gửi toàn bộ vào cuộc trổ tài và do thế bước đi mộng du đã hóa thành những bước đi anh hùng. Càng nhớ tiếc thương con trai nghệ sĩ bao nhiêu chúng ta lại càng phẫn nộ tội ác bấy nhiêu. Với Lorca vẫn hi sinh nhưng phần đa kẻ lose lại chủ yếu là bè lũ phát xít. Vì chúng chỉ rất có thể hủy khử được thể xác của Lorca cơ mà không thể bài trừ được mức độ sống của anh ý đang bung nở giữa phiên bản hòa tấu trầm hùng sở hữu âm hưởng của không ít tiếng Ghita nồng nàn vi diệu:

tiếng ghi -ta nâubầu trời cô gái ấytiếng ghi -ta lá xanh biết mấytiếng ghi -ta tròn bọt nước vỡ lẽ tantiếng ghi -ta ròng ròng tiết chảyĐiệp khúc liên tiếp qua nhịp thơ Thanh Thảo như vẫn lột tả được loại bàng hoàng căm thù trong bạn dạng ghi ta bi tráng! Tôi gọi đấy là khúc biến tấu của tiếng đàn, nó nỗ lực màu đưa gam khôn cùng lẹ, biến đổi ảo không xong và quan trọng luôn sinh sôi nảy nở, giọt này đổ vỡ đi, giọt tê lại trào ra không dứt. Đó đó là sức sống! Thanh Thảo sử dụng ẩn dụ chuyển đổi cảm giác đem về sự hoạt bát khi mô tả tiếng đàn. Color nâu xuất hiện thêm suy tư, trầm tĩnh mang lại lạ thường. Đó là màu nâu của cây đàn, gray clolor của đất đai, gray clolor của làn da rám nắng trên thân hình hầu hết vũ thiếu phụ Digan bốc lửa. Trước tích tắc từ li, nam giới đã ngước chú ý lên khung trời xanh tha thiết ”bầu trời cô nàng ấy”. Đó là bầu trời của khát vọng, khung trời yêu yêu thương nơi có bóng hình nàng Maria thủy chung. Đối lập với màu nâu trầm tĩnh là greed color của “tiếng ghita lá xanh biết mấy”. Blue color là sự hóa thân của Lorca và tiếng lũ vào thiên nhiên mang sức sinh sống cỏ cây: màu xanh của hầu như vườn cam, greed color của thảo nguyên và mọi rặng Oliu hay hàng bạch dương nơi Lorca vẫn yên nghỉ. Nhị tiếng biết mấy nằm tại vị trí cuối câu vừa là sự tha thiết trong tình yêu của tín đồ nghệ sĩ Thanh Thảo vừa nhằm tôn thêm vẻ rất đẹp của tuổi trẻ con Lorca – vẻ rất đẹp của người chiến sĩ suốt đời hi sinh vày lí tưởng.

Tiếng bầy không chỉ có sắc màu đổi khác mà còn sở hữu hình khối, con đường nét như hình thái của sinh mệnh. Nó cũng tức tưởi vỡ lẽ òa, cũng biết nói ngôn ngữ của sự căm thù bạo tàn. Tuyệt nói đúng hơn đó là tiếng kêu cứu vớt của nghệ thuật khi bị đẩy cho bờ vực của sự việc tuyệt diệt.

tiếng ghi -ta trònbọt nước vỡ vạc tantiếng ghi -ta ròng ròng huyết chảy

Hai tiếng vỡ vạc tan, vừa là việc vỡ ra của bọt nước vừa là việc phập phồng thổn thức của tiếng đàn. Nó đã chứa lên lời ca tranh tài lên án bè đảng phát xít đã bài trừ cái tài, hủy diệt cái đẹp. Và vì thế bạn dạng ghita bi thương đẩy đến độ cao trào của sự bi phẫn, nó ròng ròng tiết chảy, nó uất nghẹn, tức tưởi đến nhảy máu thành từng chiếc đau thương trong một bản đàn giao hưởng trọn hào sảng. Nỗi đau của tiếng bầy cũng là nỗi nhức của bạn nghệ sĩ khi khát vọng chưa thành. Ta đã và đang từng bắt gặp nỗi nhức của tín đồ nghệ sĩ vào Truyện Kiều của Nguyễn Du ”Một cung gió thảm mây sầu/ bốn dây bé dại máu năm đầu ngón tay”. Nỗi nhức của Kiều lúc hầu lũ Hồ Tôn Hiến khiến cho dây bầy cũng bé dại máu. Đó chính là sự thấu hiểu giữa thẩm mỹ và tâm hồn của tín đồ sinh ra nó. Thì ra nghệ thuật và thẩm mỹ trong bạn dạng thể của chính nó cũng là 1 trong sinh mệnh.

Với mẹo nhỏ nghệ thuật so sánh và liên tưởng, Thanh Thảo đã làm cho sống dậy một không gian sinh tồn đầy sức sống mãnh liệt.không ai mai táng tiếng đàntiếng bọn như cỏ mọc hoanggiọt nước mắt vầng trănglong lanh trong lòng giếng

Không ai chôn cất tiếng lũ hay ko ai hoàn toàn có thể chôn chứa được tiếng đàn ? chắc hẳn rằng nên hiểu theo phong cách thứ hai. Thiết bị nhất bởi vì nó là di sản văn hóa truyền thống phi vật thể là thành phầm của niềm tin được kết tinh từ mùi hương sắc cuộc đời của bạn nghệ sĩ nhân dân. Thiết bị hai do sức sống mãnh liệt với hoang dại của nó như loại cỏ mọc hoang ko gì rất có thể ngăn nổi chúng. Đây chính là sự bất tử, sự vĩnh hằng của nghệ thuật. Cho dù Lorca mất mát nhưng sản phẩm tinh thần nhưng mà ông giữ lại đó chính là tâm hồn mình, nghệ thuật và thẩm mỹ của mình. Những bài bác ca tranh đấu của Lorca vẫn sát cánh đồng hành cùng thời hạn và đi thuộc năm tháng thăng trầm của lịch sử hào hùng và nó trường thọ được hát vang trong tâm của quần chúng. # yêu chuộng độc lập trên toàn vắt giới.

Xem thêm: Các Bản Đồ Đà Nẵng Việt Nam, Bản Đồ Tp Đà Nẵng Chi Tiết Mới Nhất 2021

Không chỉ bất tử, tiếng đàn của con trai ca sĩ hát rong còn mang vẻ rất đẹp của giọt nước đôi mắt vầng trăng. Một hình ảnh mang nhiều ảnh hưởng gợi những thi vị. Hợp lý đó đó là vẻ đẹp nhất của nghệ thuật và thẩm mỹ được kết tinh từ mọi giọt mồ hôi, trường đoản cú máu với nước mắt của sự việc lao động nghệ thuật và thẩm mỹ chân bao gồm qua bao thời gian sức lực lao động đã nhào nặn thành viên ngọc lấp lánh lung linh mang hình dáng của giọt nước đôi mắt vầng trăng tinh khiết. Xuất xắc đó chính là vẻ đẹp mắt của cuộc đời Lorca vẫn hóa thân member ngọc quý xinh sắn tỏa sáng thân đời. Bất ngờ thay, khu vực đáy giếng khuất tất và lạnh lẽo lẽo, nơi mà bọn phát xít ngỡ tưởng đã vùi che được linh hồn và thể xác của fan công dân Lorca, lại là nơi tỏa sáng chổ chính giữa hồn anh. Ở khổ cuối của bài thơ, Thanh Thảo đưa tín đồ đọc vào quả đât suy tư về việc giải thoát của Lorca:

đường chỉ tay sẽ đứtdòng sông rộng lớn vô cùngLorca bơi lội sang ngangtrên cái ghita màu bạcchàng ném lá bùa cô gái Diganvào xoáy nướcchàng ném trái tim mìnhvào lặng im bất chợtli-la, li-la, li-la

Và ở đầu cuối chàng người nghệ sỹ của chúng ta đã dừng bước giang hồ nước trước chiếc sông của định mệnh khi đường chỉ tay đã đứt. Sinh mệnh chấm dứt. Cánh mày râu rũ quăng quật mọi hệ lụy trần thế để quay trở lại cõi vĩnh hằng. Dòng sông vô hình dung dung được coi là dòng sông cuộc đời, chiếc sông của số phận và cũng là con đường ranh giới chia cách giữa sự sống với cõi chết. Trên loại sông ấy, Lorca đang bơi sang ngang thuộc di vật bọn ghita. Màu tệ bạc của cây bầy là sự thay đổi ảo từ màu nâu trầm tĩnh thanh lịch xanh thiết tha mong muốn và cuối cùng là màu của sự việc hư ảo trong cõi khôn cùng sinh. Lorca đang bơi trên chiến thuyền thi ca cơ mà cây lũ chính là con thuyền bàng bạc chở tình yêu và nỗi lưu giữ của con trai đang trôi dần dần vào bến bờ bất tử. Chàng hoàn thành khoát rũ vứt mọi hệ lụy trần gian ném lá bùa vào xoáy nước, ném trái tim vào cõi lặng yên. Xoáy nước là cuộc tranh đấu hay sự gian nan trên dòng sông của số phận ? Cõi im yên hợp lý là phút giây nhưng mà trái tim tín đồ nghệ sĩ chấm dứt đập ? chắc hẳn rằng ta không cần phải lí giải về nó. Do Lorca sẽ về khu vực an ngủ cuối cùng. Chỉ từ vang vọng nơi đây âm vọng của tiếng bọn li-la, li-la, li-la như phiên bản nhạc thiết tha, ngấm đẫm hương thơm của loại hoa Lila đưa tín đồ nghệ sĩ – đồng chí về với cõi vĩnh hằng cùng với bao niềm tiếc nuối thương vô hạn. Tôi tự dưng nhớ tới bài bác thơ Ghi nhớ của anh:

Khi như thế nào tôi chếthãy vùi thây tôicùng cùng với cây lũ dưới lớp mèo hàng bạch dươngKhi làm sao tôi chếthãy vùi thây tôi thân rặng cây camvà đám bạc hà.Khi làm sao tôi chếthãy vùi thây tôi, tôi xin những người đó,nơi một chiếc chong nệm gió.Có lẽ ngơi nghỉ một nơi nào đó, đại trượng phu nghệ sĩ nhân dân đang được sống một trong những sự yên vui cùng đầy tia nắng của tự do nơi đó không có bạo tàn và bị tiêu diệt chóc.Bài thơ đang rất thành công xuất sắc khi tạo thành dựng một tượng đài Lorca bằng ngữ điệu của thơ với âm nhạc. Với lối thơ không viết hoa đầu dòng, xúc cảm liền mạch, Thanh Thảo đã với đến cho người đọc một mĩ cảm hiện đại giàu tính sáng tạo. Sự xáo trộn giữa trường phái tượng trưng khôn xiết thực với sức sáng chế của Thanh Thảo đã phát hành một tuyệt cây viết đầy ngẫu hứng giàu hóa học nhạc. Trước tiên là đơn vị thơ đã có đến cho người đọc một tình cảm vô bờ bến đối với nhà thơ nhân dân phòng phát xít bạo tàn. Ngẫu nhiên một trận đánh nào cũng đều có người thành công và kẻ chiến bại nhưng những người biết hi sinh vày mọi người luôn luôn là người hero với chiến thắng vĩ đại nhất. Gacxia Lorca là một trong những người như thế.