Ở Đây Sương Khói Mờ Nhân Ảnh Ai Biết Tình Ai Có Đậm Đà

Con xin lẹo tay dưng trọn lời thềNhân sinh thoát ra khỏi cõi mê mịt mờHôm ni Phật hiện thân đờiNgàn năm nhỏ vẫn lạy bạn thiết tha.

Bạn đang xem: Ở đây sương khói mờ nhân ảnh ai biết tình ai có đậm đà

Lễ Phật đản năm nay diễn ra trong khí hậu thuận lợi, lễ đài có phong cách thiết kế thật trang nghiêm khiến cho bà nhỏ Phật tử về tham dự đều rất hoan hỷ. Với để được như vậy, thầy trò tôi lao rượu cồn nặng nhọc trong cả cả tuần, cao điểm là đêm xâu hoa lài, ngày tổ chức lễ. Kết quả, mọi bạn mệt nằm bẹp trong cả từ tối đến sáng hôm sau, có fan không trở mình dậy nổi.

Sáng nay, sau thời điểm được chú thị đưa Thiện Chân đến uống một bóc tách trà gừng ấm pha mật ong, tôi thấy trong người thoải mái và dễ chịu hơn và sút uể oải, bởi vì đêm qua bị sốt ở vùi. Cần sử dụng điểm vai trung phong sáng bằng một chén cháo loãng với muối, tôi lại cảm thấy cuộc đời này vẫn cứ đậm đà qua bao nhạt nhòa của năm tháng rong chơi. Có lẽ rằng tôi đã ban đầu già, phải cảm thấy món ăn dễ dàng này ngon mồm hơn hầu hết món khó hiểu khác, trong khi vài mon trước thôi, chú ý cháo trắng là tôi sẽ thấy ngán tận cổ.

Sau dịp lễ Tắm Phật, Viện chuyên Tu trở về với việc trầm khoác vốn có. Men theo từng mức thang gỗ, tôi bước đi lầu để được nhìn toàn cảnh đồ dùng với tầm xa. Quan sát dọc theo phía hai bên bờ suối Đắc Nhập, đều hàng cây yên ổn thinh loáng thoáng mờ ảo vào sương mù buổi sáng, tôi có để ý đến là những hàng cây này trong khi muốn trọng điểm sự điều gì với những người bạn tri kỷ cạnh bên là cái suối, dẫu vậy lại thốt tránh việc lời. Suối cứ chảy triền miên rì rào mà không thể cảm dìm cây tĩnh lặng quan gần kề từng dòng nước chảy ngang qua, suối cứ mon ngày âm thầm thì bé dại to, xô nhau từng bé nước xuôi về phía trời xa, chỉ có cây vẫn đứng im với nỗi sầu lẻ loi.

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

Bất chợt, mồm tôi lẩm bẩm nhì câu trong bài xích Đây thôn Vỹ Dạ của hàn Mặc Tử: “Ở trên đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai gồm đậm đà”. Sao lòng thấy bi ai buồn, như than như trách một ai đó đi mãi không về như lời hứa ước, mà lại cũng không biết ai oán trách ai nữa. Trái đất của tình cảm thật lạ kỳ, nó hấp dẫn con bạn theo cõi mơ cùng với bao háo hức, và rồi, nó tiêu diệt mọi mong đợi khi con người nhận thấy sự trả tạm của kiếp nhân sinh.

Tôi cảm xúc thương vô cùng, yêu đương lắm nỗi lòng của bạn trong cuộc trách bạn xưa sẽ hững hờ: “Sao anh ko về đùa thôn Vỹ?”. Vì sao người ta đi rồi không về nữa? Một thắc mắc nhẹ nhàng tuy nhiên lại là vệt cứa thấu tim cho người ở lại với mong đợi héo úa. “Nhìn nắng hàng cau nắng bắt đầu lên” không tính kia đi, cảnh thứ như bừng lên sức sống trong ắng nóng ban mai, riêng biệt ta sao lại vẫn cứ chìm trong bóng tối của solo côi, bi thảm tủi? Tôi đứng tần ngần bắt gặp những vệt nắng khô cứng hao bên trên ngọn cau buổi sáng trong lành, bao hàm thứ đôi khi chỉ là ảo vọng bởi một lần gặp mặt gỡ rồi xa cách ngàn trùng, nhưng lại nó mãi là hoài niệm trong cõi nhớ. Con người vốn dễ cảm xúc với cảnh vật đáng lưu luyến, với con tín đồ đáng nhớ thương.

Chỉ là mọt tình đơn phương với tè thơ Hoàng Cúc thôi mà lại Hàn tiên sinh lại ôm vai trung phong trạng cô đơn, bi tráng tủi khiến lòng mình yên ổn lờ như chiếc suối hắt hiu bên dưới kia với lời từ tình như vay mượn mượn tự miệng bạn mình thương lưu giữ thốt ra lời trách hờn. Trái tim ai không xốn xang trước cảnh cũ nháng ẩn thoáng hiện trong sương sương như bóng bạn xưa chợt tất cả chợt không trong cõi lòng, nhằm rồi lại bối rối với hi vọng trong tuyệt vọng ngút nghìn dưới mẫu sông được ánh trăng cô độc choàng tay bao phủ: “Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, có chở trăng về kịp buổi tối nay?”.

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

Tôi cũng là khách trọ dương trần, cố gắng mà sáng ngày hôm nay lại đứng tựa cột nhìn bóng gió vào vùng lãng đãng sương mờ để mong chờ ai đó mà không sao hoàn toàn có thể hình dung được vị “khách mặt đường xa”. Đôi bờ con suối này vẫn còn thấp nhoáng bóng của các vị lữ khách vội mang đến rồi vội vàng đi, còn lại trong tôi niềm thương ghi nhớ khôn nguôi và đầy đủ kỷ niệm một thời chung chí phía lo Phật sự.

Từng góc suối liếp rau, từng khóm cây kè đá, từng thú vui tiếng nói… tất cả như còn vẹn tuyền trong sương khói mong manh lẫn tắt hơi dưới nắng và nóng mai. Cảnh thiết bị Viện siêng Tu sao lại phẳng lặng đến vậy, mới trong ngày hôm qua đây, đâu đâu cũng vang tiếng nói cười của các 3000 Phật tử khắp những nơi câu hội về như “mây đùn núi bạc”, hầu như con người không rất gần gũi nhưng đột nhiên trở nên thân mật từ cảm tình thiêng liêng của bản thân dành cho đức Phật với sự kiện trọng đại, ngày Phật đản sinh.

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

*

Tôi cảm thấy bùi ngùi cho cuộc search kiếm vô vọng, giữa trập trùng con tín đồ nhưng tìm đâu thấy người xưa đắc lực, nhiệt độ tình. Tiếng thì tôi sẽ hiểu, bởi “Áo em white quá chú ý không ra…”.

Xem thêm: Thông Báo Tìm Trẻ Lạc Hài Hước, Tìm Trẻ Lạc

Tôi biết mình đang ngập trong xúc cảm ghi nhớ Thiện Hộ, vày còn 9 hôm nữa là tròn 100 ngày biện pháp biệt. Nhìn phía xa trên cầu Ly Trần, tôi lại thoáng thấy Thiện Hộ đi kề bên chiếc ghế bao gồm Sư Ông ngồi, mồm vẫn cười cợt cười nói nói chuyện xây chùa tạo cảnh… Mùa Phật đản sao lại nặng trĩu lòng mang lại thế:

Sương khuya thấm lạnh xung quanh hiênLá sầu lay khẽ như nghiêng nỗi buồnChuông thiền từng tiếng nhẹ buôngLời gớm xa vẳng tịch không bốn bềAi ngồi đếm giọt sương đêmĐan bao ao ước bên thềm tử sinhRa đi nửa phần đường tìnhGiờ nghe suối khóc, đời mình quạnh quẽ hiu.